Ăn trọn một cái bạt tai vào mặt đúng giữa trưa ngày 28 Tết, hắn ấm ức bước ra khỏi tiệm cà phê.
Ở quê hắn, vào những năm đầu của thập niên 2000, cờ tướng là bộ môn giải trí được ưa chuộng. Thằng nhóc mười ba tuổi như hắn mỗi khi đi học về, hoặc là chầu chực ở tiệm cà phê gần nhà để tìm đối thủ, hoặc là ngồi xem mấy anh, mấy chú thi thố tài năng.
Nằm gần sát cổng chợ, nên khách ra vào tiệm thường là mấy anh chờ vợ hoặc chờ mẹ đi chợ ra, và mấy cậu nhóc loai choai trong xóm. Khi vào trận cờ, mọi phân biệt về giàu nghèo hay vị thế xã hội đều được xóa bỏ. Bàn nào được xem càng đông, càng thể hiện được đẳng cấp chuyên nghiệp của cờ thủ.
Mới buổi sáng đầu tiên được nghĩ học để ăn Tết, hắn loạng choạng vào tiệm để tìm cờ thủ. Mấy chú lớn tuổi ít muốn chơi với hắn, vì có gì hay ho khi thắng hoặc thua một thằng nhóc tuổi teen.
Hắn bước vào tiệm cà phê với hi vọng sẽ gặp đông đủ người chơi. Tuy nhiên, khi bước vào, hắn cảm thấy hơi ngạc nhiên khi thấy tiệm chỉ loe hoe được hai bàn. Có vẻ như cuối năm, mọi người đều bận rộn với việc trang hoàng nhà cửa hoặc chuẩn bị cho chuyến về quê cùng gia đình.
Trời mùa xuân ấm áp với những con gió nhè nhẹ dễ chịu, hắn kéo ghế gần lại gốc cây vú sữa, nơi có hai anh thanh niên đang “chộp” nhau khí thế. Mỗi nước đi là một cái gõ mạnh xuống bàn cờ, lắm khi còn kèm thêm vài câu văng tục khi chộp được quân cờ của đối thủ. Bên thua sẽ phải trả tiền cà phê, cộng thêm vài điếu thuốc phì phèo cho quên sự đời. Ngồi ngoài xem hai ba tiếng đồng hồ, mỗi khi thấy nước cờ nào hay, hắn cũng gật gù tỏ ra vẻ ta đây hiểu biết, cũng là một cao thủ, đã nắm được ý cờ. Ở những trận đấu giao hữu, chơi cho vui, thì người xem có thể tự nhiên đứng ngoài bàn tán, mách nước, còn những trận đấu cá độ như thế này thì luật được ngầm hiểu là ai xem phải giữ mồm giữ miệng, quá lắm là chỉ được nhắc cờ thủ đi nhanh lên, chứ tránh không được mách nước làm thay đổi thế cờ.
Trái ngược hẳn với anh cờ đỏ chủ động tấn công, anh cờ đen bắt đầu ván chơi với thế bình phong mã, nhẹ nhàng phá bỏ thế pháo đầu của đối thủ. Anh bình tĩnh sắp xếp thế trận, chỉ chờ anh cờ đỏ sơ hở là phản công. Chờ hơn mười phút mà chưa thấy đối thủ ra nước, anh cờ đen tỏ ra thiếu kiên nhẫn. Sẵn chị nhân viên đi ngang qua, anh ngáp một cái rõ to rồi quay qua chị phục vụ:
– Em ơi, lấy cho anh thêm hai ly cà phê đen, với hai điếu con ngựa.
– Quay qua hắn, anh hỏi: Ê thằng nhỏ, mày uống gì, bữa nay anh vui, anh bao mày luôn
+ Vậy hả anh, cho em ly bạc xỉu
Tính hắn đơn giản, bữa nay đi coi cờ, mà được đãi thêm ly nước, thế là hắn quay qua theo cổ vũ anh cờ đen.
Trận cờ kéo dài thêm nữa tiếng nữa, khi anh cờ đỏ vừa bay pháo qua sông bắt mã, anh cờ đen liền đem xe chộp luôn quân pháo của đối thủ, nước cờ này cũng phân định thắng bại trận đấu.
Hắn thấy thế cờ ngã ngủ, cũng ồn ào nói theo chọc quê: “Bay đi nào, bao đi này”
Anh cờ đỏ sôi máu đứng dậy, và rồi. Ăn trọn một cái bạt tai vào mặt đúng giữa trưa ngày 28 Tết, hắn ấm ức bước ra khỏi tiệm cà phê. Vừa đi hắn vừa nhớ kỹ lại lời dặn của ông bà hắn, trong trận cờ, dựa vào cách đánh của người chơi, có thể phần nào đoán được tính cách của họ. Có điều những thành phần ngồi ngoài xem cờ như hắn, lâu lâu còn mở miệng nói mấy câu cà chớn thì chưa thấy ông bà dặn dò gì nên hắn chưa biết.
Một ngày cuối năm của mấy chục năm sau, đang chăm chú xem hai anh thanh niên chơi cờ trong khu thương xá người Việt, hắn bất ngờ bị thúc một cái thật mạnh vào hông. Rút kinh nghiệm xương máu chuyện xưa, và rõ ràng là nãy giờ hắn chưa mở miệng nói câu nào mà. Quay qua thấy vợ, hắn chợt nhớ ra nãy giờ dẫn nàng đi mua sắm Tết, mà không hiểu sao hắn lại bị lạc vào ký ức tuổi thơ thế này.
T.L.