Lớn lên ở thời đại công nghệ, thời mọi người liên lạc với nhau qua thiết bị điện từ. Vậy mà không biết làm sao, lúc mới yêu nhau, hắn lại thích viết những câu từ thương nhớ trên trang giấy để tặng nàng. Rồi thời gian trôi đi, thói quen ấy dần mờ đi theo năm tháng.
Hôm ấy, hắn lái xe đưa nàng đi dạo phố. Trên xe, hai đứa kể lại những kỷ niệm của thuở ban đầu quen nhau. Rồi nàng trách hắn sao lâu quá không viết thơ tặng nàng như xưa. Hắn đáp, lúc mới quen, lâu lâu mới được gặp mặt, thương nhớ nhiều thì cứ trút vào hết giấy mực. Bây giờ, ngày nào cũng nhìn cái mặt “đáng yêu” của nhau thì ý tưởng văn chương dần trôi đi hết.
Nghe nàng hỏi, hắn cũng không nỡ từ chối. Sẵn dịp mùa lễ Phục Sinh, đêm về không biết đóng của phòng cầu nguyện thế nào mà hắn cũng làm xong món quà nhỏ trao nàng. Cầm bài thơ trên tay, nàng lắc đầu trả lại, và cũng từ đó không dám yêu cầu hắn tặng thơ nữa.
Bài thơ tặng nàng đã lâu mà nàng không dám nhận, vì nàng không thực hành được, nay chia sẽ lại để mọi người đọc cho vui.
Một mình bước di trong đêm tối
Ôi cuộc đời lạc lối về đâu
Mệt nhoài chẳng nói lên câu
Biết tìm đâu chốn, tựa đầu nghỉ chân
Đời con biết đã bao lần
Đắng cay tủi nhục muôn phần Chúa ơi
Thập giá con vác trong đời
Đôi lần con lỡ làm rơi xuống rồi.
Chúa ơi con kẻ có tội
Làm sao xứng đáng với lời Ngài ban
Con hay oán trách than van
Con hay tránh việc cơ hàn khó khăn
Con hay nói chuyện kiêu căng
Con hay la mắng, cằn nhằn người thân
Con đã chối Chúa bao lần
Đi theo ma quỷ xa dần Thánh Kinh.
Hôm nay con hứa hy sinh
Ăn năn đền tội, đọc kinh hằng ngày
Hãm mình, cầu nguyện, ăn chay
Yêu thương tha thứ mỗi giây trong đời
Sống theo lời Chúa gọi mời
Chỉ mong phần thưởng nước trời mai sau.