- Ba mẹ ơi, con được sinh ra từ đâu?
- Con được sinh ra từ bãi rác.
Khi bước sang tuổi lên ba, sự tò mò về bản thân bắt đầu nảy mầm trong hắn. Hắn bắt đầu tự hỏi về nguồn gốc của mình, về cách mình được sinh ra. Ba mẹ hắn kể lại, có lần nghe tiếng em bé khóc ngay bãi rác, thế là mới chạy ra lượm hắn về.
Ngôi nhà của hắn đặt ngay bên cạnh lối vào chợ, nơi mọi người thường đổ rác sau phiên họp chợ sáng. Đó trở thành một đống rác đợi nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp. Từ cửa phía bên hông nhà, hắn có thể nhìn thấy nơi mình sinh ra.
Cảm giác tự hào thường tràn ngập trong hắn. Trong thế giới của những đứa trẻ được sinh ra từ bãi rác, hắn có thể coi mình là người sống gần nhất với nơi mình bắt đầu cuộc sống. Chính vì điều này, hắn nuôi dưỡng tình cảm đặc biệt với cái bãi rác gần nhà, như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình.
Cứ mỗi buổi chiều khoảng bốn giờ, nghe tiếng kêu xe đổ rác, hắn lại chạy vụt ra cổng bên hông nhà, núp cái thân hình bé tí vào cạnh cửa để xem mấy chú công nhân dọn dẹp. Xe de lui vô bãi rác, có hai chú công nhân đu một tay, một chân đằng sau xe, đợi gần tới nơi là nhảy xuống cầm xẻng với máng chứa rác. Những vết tích của phiên chợ sáng dần được phơi bày ra sau những lần đôi tay thoăn thoắt xúc những gì còn xót lại lên xe – từ hàng thịt cá, rau quả, cho đến đồ ăn thừa thải dần dần được hé lộ. Đi kèm theo sau là mùi xu uế không mấy dễ chịu. Cái mùi mà mỗi lần tắm cho hắn, ba mẹ hay nựng yêu “con nhà ai mà hôi rình thế không biết”.
Thấy hắn hay bịt mũi đứng tò mò xem dọn dẹp vệ sinh, ba mẹ nhắc nhở:
- Con có biết che mũi đứng cạnh mấy chú công nhân vệ sinh là xấu lắm không con trai. Bởi vì làm như thế khác nào nói người khác không sạch sẽ. Trong lúc làm việc có những vết bụi, hay mùi của rác thải thấm vào quần áo, cơ thể, nhưng đó không phải là những gì nên làm cho con cảm thấy khó chịu. Con nên biết trân trọng những vết lao động này vì nhờ đó mà nơi con đang sống được tốt đẹp hơn.
- Thế tại sao ba mẹ nói con hôi.
- Nhưng mà ba mẹ cũng thích cái mùi hôi này mà.
Thấy có thằng bé chiều chiều mở hai mắt tròn xoe nhìn ra khe cửa, dơ mấy cái ngón tay bé xíu nắm lấy khung sắt. Một hôm có một chú tiến lại gần.
- Con đang nhìn gì thế
- Con được sinh ra ở bãi rác này, ba mẹ lượm con ngay góc kia kìa. Con đang xem có thêm đứa bé nào được sinh ra ở đấy nữa không để con nói ba mẹ lượm thêm cho con một đứa em. Mà chú đi dọn dẹp nhiều nơi nếu thấy đứa bé nào thì nhớ cho cháu nghe.
Chú công nhân cũng ngầm hiểu ra thằng bé muốn gì. Để không làm thằng bé thất vọng chú cũng hứa là sẽ thông báo cho hắn khi gặp chuyện như vậy.
Một tuần, hai tuần, rồi một tháng, hai tháng trôi qua, thằng bé vẫn ngóng trông từng ngày mà không thấy điều kỳ diệu xảy ra. Thời gian dần trôi, hắn nhận ra rằng có lẽ mình là người cuối cùng được sinh ra ở bãi rác này. Thế thì những đứa trẻ khác được sinh ra ở đâu nhỉ. Có lẽ là ở những bãi rác khác rồi.
Nếu có ai hỏi về ước mơ khi lớn lên, thằng bé con như hắn sẽ trả lời rằng muốn được trở thành một người giống như mấy chú công nhân vệ sinh, được đi khắp nơi dọn dẹp đường phố, và có cơ hội nhặt những đứa bé về, giống như cách mà hắn đã được sinh ra.
Rồi khát vọng trần trụi về sự sống nơi bãi rác của hắn cũng dần nhạt phai. Thằng bé vẫn quyết tâm đi tìm nguồn gốc của sự tồn tại. Để thoả lấp sự tò mò, còn ai khác để hắn tìm lời giải đáp, hắn hỏi:
- Ba mẹ ơi, con được sinh ra từ đâu?
- Con được sinh ra từ tình yêu của ba mẹ.
- Như vậy nghĩa là sao
- Từ từ lớn lên con sẽ hiểu.
Ừ nhỉ, có lẽ mình còn nhỏ quá nên những thông điệp như thế này chưa đủ để lấp đầy trí tuệ của một thằng bé con, hắn quyết định sẽ tiếp tục tìm kiếm câu trả lời ở một thời điểm khác.
Năm tháng dần trôi, cậu bé con ngày nào đã trở thành một chàng thanh niên, và vẫn mang trên vai hành trang một câu hỏi về sự sống.
Khi đi học cậu được dạy rằng hành tinh này được hình thành nhờ những trận nổ kinh thiên động địa, và bằng một sự may mắn ngẫu nhiên nào đó mà những hợp chất vô cơ vô tri vô giác lại biến thành những sinh linh sống. Thế nhưng, những thí nghiệm được đặt ra để đưa con người lên làm đấng sáng tạo nhằm xoá bỏ vai trò của Thượng Đế dần dần bị thất bại và đi đến ngõ cụt.
Bao nhiêu thí nghiệm khoa học trên thế giới vẫn chưa tìm ra được lời giải cho bài toán của loài người thì làm sao hắn có thể dễ dàng tìm đến câu trả lời riêng cho mình. Đôi khi đối diện trực tiếp với vấn đề, con người dễ bị lạc lõng giữa những thử thách và dễ quên mất những vẻ đẹp xung quanh, những nét đẹp mà chỉ tìm thấy ở một tâm hồn bình an. Thế là hành trình của hắn được chuyển hướng, bắt đầu lại bằng cách đi tìm dấu chỉ của sự sống, mà đó là cái gì nhỉ? Tình yêu. Tình yêu thì lại cần đối tượng, thế là hắn lập gia đình.
Cuộc sống không ngừng thay đổi, chúng ta liên tục chạy đôn chạy đáo để tìm kiếm điều gì đó quan trọng trong cuộc đời, và sau đó lại tiếp tục hành trình tìm kiếm mới. Có đôi lúc lần mò một mình trong đêm tối, và đôi lúc là chút ánh sáng với một người thân thương bên cạnh. Hai vợ chồng hắn chung bước với ánh sáng của niềm hy vọng. Ánh sáng ấy đôi lúc rực cháy như một ngọn đuốc, và đôi khi co lại như một que diêm, nhưng điều quan trọng là phải giữ được ngọn lửa ấy luôn sáng, đừng để nó tắt đi.
Đi lễ một ngày cuối năm, bài phúc âm vang lên có đoạn, “Này đây, Trinh Nữ sẽ thụ thai và hạ sinh một người con trai, người ta sẽ gọi tên con trẻ là Emmanuel, nghĩa là Thiên Chúa ở cùng chúng ta”. Hắn quay sang nói với nàng, nếu tình yêu sinh hoa kết trái lúc này, mình sẽ đặt tên là Emmanuel. Tất nhiên cuối cùng Thiên Chúa vẫn ở cùng với gia đình hắn, còn Emmanuel nhỏ của hắn vẫn chưa xuất hiện.
Trong cuộc sống, đôi khi chúng ta đang ngồi trên một kho tàng của riêng mình mà không hay biết. Để rồi rời khỏi nó để bắt đầu hành trình, tìm kiếm kho tàng của người khác. Hành trình của hắn cũng liên tục biến chuyển theo thời gian. Xuất phát là một cậu bé con đi tìm nguồn gốc của bản thân ngay tại gia đình, sau mấy mươi năm, hắn cũng quay lại nơi được gọi tên là nền tảng của xã hội, để tìm lại chính mình.
Bước chân đi trên con đường thiên lý cuộc đời, chợt nhận ra vẫn có điều gì đó còn thiếu sót bên cạnh tình yêu. Đó chính là sự hiệp thông và kết nối giữa các thành viên trong gia đình, những mảnh ghép màu nhiệm đó được tạo nên bởi sự hiệp ý về tư tưởng.
Như mọi buổi sáng, hắn thức dậy và bắt đầu ngày mới bằng việc đọc kinh cầu nguyện. Cơn mưa rào sau ngõ râm ran rớt nhẹ trên vườn nhà. Ở đó, những nhành cây trơ trụi lá cũng bắt đầu trở mình thay đổi khi mùa xuân về. Hàng vạn chồi non bé li ti đang từ từ đâm chồi nãy lộc, ở trong bụng vợ hắn, cũng có một hạt giống vừa mới nãy mầm.
Và như thế, hành trình đi tìm sự sống của Gia Đình hắn được bắt đầu.
- Ba mẹ ơi, con được sinh ra từ đâu?
- Con được sinh ra từ tình yêu và lời cầu nguyện của ba mẹ.
T.L.
Nguồn ảnh (Image Source): Jay Marey