Quăng phạch cái ba lô công sở xuống đất, hắn thở phào nhẹ nhỏm vì vừa hoàn tất một ngày làm việc. Mở phone lên, lướt vào trang web nghe nhạc. Chọn đại một album được giới thiệu, nhạc xuân vừa ngân lên làm hắn cũng miên man nhớ lại một phần kỹ niệm tuổi thơ.
Đó là những năm đầu của thập niên 2000, tan giờ học, tụm năm tụm bảy với đám bạn, đứa nào cũng háo hức vì vừa kết thúc buổi học cuối cùng của năm cũ. Giờ được nghĩ một chục ngày chã phải lo học hành gì nhiều. Có đứa khoe sắp được ba mẹ dắt đi du lịch này nọ. Có đứa thì bảo chuẩn bị về quê thăm ông bà, ở mấy cái chỗ đâu đâu mà nói ra hắn cũng chã biết. Có đứa thì bị hối lo về sớm phụ ba mẹ việc nhà.
Mấy hôm trước, mẹ chở anh em hắn xuống chợ lựa cho mỗi đứa ba bộ đồ mới, mặc cho đủ ba ngày đầu năm. Chợ xuân cuối năm tấp nập người qua lại, mẹ hắn thường ngày đậu xe gần sát bên, đi bộ mấy bước là tới cổng nhưng bữa nay phải đậu ở đâu xa lắc, rồi dắt mấy anh em hắn đi lòng vòng qua mấy sạp bánh kẹo, rồi cuối cùng mới tới sạp quần áo. Chờ mãi một hồi lâu mà chưa đến lượt, xung quanh mấy cô mấy chị dành nhau nói bà chủ lấy cho xem hết đồ này đến đồ nọ, nên chẳng ai thèm quan tâm đến mấy anh em hắn. Mãi một lúc sau mẹ hắn mới lựa được cho bộ đồ, mỗi đứa một kiểu, hỏi thử mấy anh em hắn thích không. Đứa em lơ ngơ chưa trả lời, hắn lắc đầu bảo không hợp. Tính hắn chả quan tâm quần áo nhiều, chẳng qua Tết đi ra đường, qua nhà bà con, mặc đồ giống nhau cho người ta biết anh em. Nghe hắn giải thích, bà chủ tiệm mới chọc: “Nhìn cái mặt tụi mày chưa đủ giống hay sao.” Nghe cũng hợp lý, hắn gật đầu rồi lựa thêm mấy bộ khác.
Cầm quần áo trên tay, mấy anh em hắn ai cũng vui. Về nhà còn lo mặc lại lần nữa thử có vừa không. Mẹ hắn cũng dặn thêm là nhớ cất vô tủ, đợi mùng một rồi mới được mặc cho khỏi cũ đồ.
Kết thúc buổi học cuối cùng, về tới nhà, quăng đại cái cặp vào góc phòng. Đang tính chạy ào ra quán net, chợt nhớ lời mẹ hắn dặn hôm qua lo dọn dẹp phòng sạch sẽ chuẩn bị đón Tết. Cũng ậm ừ cho qua chuyện, chứ với hắn, cái phòng nằm lâu nay không sao tự nhiên hôm nay bắt dọn, hắn chã biết phải dọn cái gì. Nhiều khi để đại mấy quyển sách, quyển vở, hay cái áo, cái quần trên nệm, trên bàn lấy cho tiện, chứ cất xếp vô tủ nhiều khi cần lấy lại phải tốn thêm nhiều thời gian hơn. Để cho xong chuyện, hắn quăng đại hết đồ vô tủ, miễn không ai thấy nghĩa là sạch sẽ rồi.
Hồi đó, game kết nối mạng trên máy tính mới thịnh hành, cái thứ mà ở quê hắn hay được gọi là bấm điện tử. Vô tình đi theo mấy ông anh có một bữa mà ghiền luôn. Thấy hắn ít quan tâm chuyện học hành lại nên mẹ cấm luôn không cho chơi nữa. Nói cấm thế thôi chứ mấy tiệm gần nhà bị phát hiện, hắn lại đi tìm mấy tiệm khác xa hơn cho khỏi bị bắt.
Mỗi lần muốn đi chơi, hắn không dám đi trực tiếp mà đi lòng vòng, lỡ mẹ hắn có theo sau thì cũng không biết hắn đang đi đâu. Lang thang trong cái xóm nhỏ gần nhà, ở cái nơi mà nhắm mắt lại hắn cũng biết đi, từ tiệm ăn, quán cà phê cóc, đến chỗ mấy bà bán chè, bán bánh, chỗ nào cũng có dấu chân hắn.
Hàng quán thường chỉ bán từ sáng đến trưa, nên chiều về chỉ còn lại bãi đất trống để cho mấy đứa con nít như hắn nghịch ngợm. Ngang qua đầu hẻm, có mấy nhà đang mở nhạc xuân, toàn mấy bài mà đi đâu cũng nghe làm hắn thuộc lòng luôn. “Hoa lá nở thắm,… xuân đến rồi đây nào ai biết không”. Mỗi lần nghe bài này là hắn thấy vui vì biết vừa sắp có tiền lì xì, vừa có nhiều thời gian tha hồ cho hắn bấm điện tử.
Hắn tới nhà thằng bạn, gọi đi cùng luôn cho vui, nó lắc đầu. Ba mẹ bắt nó ở nhà dọn dẹp, trang trí cho sạch sẽ, rồi muốn đi đâu thì đi. Hắn cũng được dặn như thế, mà trốn đi chơi trước, từ từ về làm sau cũng chưa muộn. Nhiều lúc hắn tự hỏi, có gì đâu mà năm nào cũng bắt dọn dẹp hoài. Hết lau chùi bàn ghế, tivi, tủ lạnh, rồi đến hết vật dụng trong nhà. Không phải làm một ngày, mà cứ làm đi làm lại, hễ dơ là lau chùi cho đến đêm 30. Năm nào cũng vậy hết trơn. Thằng bạn không đi được, hắn đành đi chơi một mình.
Quán net hôm nay đông hơn bình thường, chắc là tụi học sinh như hắn vừa mới được nghĩ học, nên nhiều đứa mò ra đây. Đứng coi mấy anh lớn chơi một lúc lâu thì tiệm mới có người trả máy. Anh chủ tiệm net kêu hắn vô ngồi rồi bắt đầu bấm giờ. Vừa kéo ghế ngồi xuống thì bất ngờ có người vỗ vai từ sau lưng. Giật mình quay người lại, hắn biết lần này cũng không thoát nữa rồi.
Ngồi trên xe mẹ chở về, đi ngang qua con phố, tiếng nhạc xuân cất lên “Mong ước ngày sau như là ngày trước” làm cho hắn tự hỏi làm thế nào mà ai sáng tác mấy bài lạ kỳ, hắn chỉ mong được lớn lên mau mau để được tự do làm điều hắn muốn, chứ ngày nào trốn đi chơi cũng bị cấm thế này thì còn gì vui nữa.
Tiếng nhạc nhẹ dần cũng là lúc đưa hắn về với thực tại, cũng là hắn với căn phòng bề bộn đủ thứ giấy tờ trước đêm giao mùa. Đã mấy chục mùa xuân trôi qua với biết bao đổi thay trong cuộc sống. Tự nhiên hắn muốn tìm lại không khí Tết của những ngày xưa cũ “cho dẫu thời gian lạnh lùng bước mau”. Hồi đó hắn chỉ muốn mau lớn lên để làm được thứ hắn muốn, nhưng giờ đây khi đã lớn rồi, hắn chỉ mong được trở về những ngày tuổi thơ khờ dại.
Đang miên man với những hồi tưởng thì tiếng vợ hắn vọng ra từ phòng khách “Anh lo dọn nhà đón Tết chứ còn nằm chình ình đó làm chi nữa”. Mấy chục năm trôi qua cũng giúp hắn hiểu ra ý nghĩa của việc lo dọn dẹp nhà cửa để đón xuân về. Với lại nghe nói mấy ngày trước Tết, mấy chị, mấy cô dọn dẹp nhiều nên hay cọc lắm. Càng làm cho hắn lo đứng dậy nhanh hơn nữa để chuẩn bị một mùa xuân an lành cùng gia đình.
T.L.